5- VẤN NẠN VỀ SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI

 

 

T

ôi phải làm ǵ để cuộc sống của tôi có giá trị, có ư nghĩa? Vấn nạn hết sức thiết tha này phát xuất từ môi miệng của người bạn trẻ trong Phúc Âm dưới h́nh thức là “Tôi phải làm ǵ để được sự sống đời đời?” Phải chăng con người đặt ra câu hỏi loại này đă nói lên một thứ ngôn từ vẫn c̣n hiểu được đối với con người thời nay? Chúng ta không phải là thế hệ mà chân trời cuộc sống của ḿnh hoàn toàn được tràn đầy bởi thế gian và tiến bộ trần tục hay sao? B́nh thường chúng ta suy nghĩ theo phân loại trần gian. Nếu chúng ta đi xa hơn giới hạn của hành tinh của ḿnh là để chúng ta phóng đi các chuyến bay liên hành tinh, để truyền đi các tín hiệu cho các hành tinh khác biết và để theo dơi hướng đi của chúng trong không gian.

 

Tất cả những điều này đă trở thành những cái làm nên nền văn minh tân tiến của chúng ta. Khoa học cùng với kỹ thuật đă khám phá ra một cách khôn tả các khả năng của con người về vấn đề này, và họ cũng đă tiến đến chỗ làm chủ thế giới nội tâm của các tư tưởng, khả năng, khuynh hướng và đam mê của ḿnh.

 

Thế nhưng, cũng vẫn rơ ràng là, khi chúng ta đặt ḿnh trước nhan Chúa Kitô, khi Người trở nên vị khả tín cho những vấn nạn của tuổi trẻ chúng ta, chúng ta vẫn không thể đặt vấn nạn nào khác hơn vấn nạn người bạn trẻ đă nêu lên: “Tôi phải làm ǵ để được sự sống đời đời?”. Bất cứ một vấn nạn nào khác về ư nghĩa và giá trị của đời sống chúng ta đều thiếu sót và không thiết yếu trước nhan Chúa Kitô.

 

Chúa Kitô chẳng những là “Thầy nhân lành”, Đấng tỏ cho thấy các nẻo đường sự sống trên thế gian này. Người c̣n là chứng nhân cho định mệnh vĩnh cửu mà con người có nơi chính Thiên Chúa nữa. Người là chứng nhân cho bất tử tính của con người. Phúc Âm mà Người loan báo bằng môi miệng của Người được vĩnh viễn niêm ấn bằng Thập Giá và Phục Sinh trong Mầu Nhiệm Vượt Qua của Người. “Chúa Kitô sống lại từ trong kẻ chết sẽ không bao giờ chết nữa; cái chết không c̣n làm chủ được Người nữa” (Rm.6:9). Trong cuộc Phục Sinh của ḿnh, Chúa Kitô cũng đă vĩnh viễn trở nên “dấu hiệu tương khắc” (Lk.2:34) trước tất cả mọi dự án không thể đem con người ra khỏi ranh giới tử thần. Thật vậy, tại mức ranh giới này, các dự án ấy bị cứng họng trước tất cả những vấn nạn của con người về giá trị và ư nghĩa của cuộc sống. Đối với tất cả mọi hoạch tŕnh này, đối với những cách nh́n khác nhau về thế giới và đối với các ư thức hệ khác nhau, Chúa Kitô luôn luôn lập lại rằng: “Tôi là sự sống lại và là sự sống” (Jn.11:25).

 

Bởi thế, anh chị em thân mến, nếu anh chị muốn nói chuyện với Chúa Kitô và muốn chấp nhận tất cả sự thật về chứng từ của Người, anh chị vừa phải “yêu thương thế gian” – v́ Thiên Chúa “đă qúa yêu thương thế gian đến ban Con một của ḿnh” (Jn.3:16) – lại vừa phải có được một sự xa lánh trong nội tâm liên quan đến tất cả những thực tại phong phú và hấp dẫn làm nên “thế gian” này. Anh chị phải dứt khoát đặt vấn đề về sự sống đời đời. V́, “thể thức của thế gian này đang qua đi” (1Cor.7:31), và mỗi một người trong chúng ta cũng qua đi theo. Con người vào đời với viễn tượng có một ngày ḿnh sẽ chết đi theo chiều kích của thế gian hữu h́nh này; đồng thời, với lư luận nội tâm về cuộc hiện hữu ở bên ngoài bản thân của họ, con người cũng mang trong ḿnh mọi sự mà bởi đó họ vượt ra khỏi thế gian.

 

Mọi sự mà bởi đó con người tự ḿnh vượt ra khỏi thế gian – mặc dù họ ăn rễ sâu trong thế gian – là do h́nh ảnh và nét tương tự như Thiên Chúa được in ấn nơi nhân tính của họ ngay từ ban đầu. Và mọi sự mà bởi đó con người vượt ra khỏi thế gian không những biện minh cho vấn nạn về sự sống đời đời mà thực sự c̣n làm cho vấn nạn này tuyệt đối thiết yếu nữa. Đó là một vấn nạn mà con người hằng tự vấn, chẳng những trong lănh giới Kitô Giáo mà cả ngoài Kitô Giáo nữa. Như người bạn trẻ trong Phúc Âm, anh chị cũng phải lấy can đảm nêu vấn nạn này lên. Kitô Giáo dạy chúng ta hiểu biết cuộc sống trần gian theo quan điểm về Vương Quốc Thiên Chúa, theo quan điểm về sự sống đời đời. Không có sự sống đời đời th́ cuộc sống trần gian này cho dù giầu có, cho dù phát triển về mọi mặt, cuối cùng cũng mang con người đến cái chết tất yếu không thể nào tránh được.

 

Đến đây chúng ta thấy tương khắc giữa tuổi trẻ và sự chết. Sự chết dường như xa cách tuổi trẻ. Thực như thế. Tuy nhiên, v́ tuổi trẻ bao gồm dự án cho cả cuộc sống – một dự án được phác họa theo tiêu chuẩn ư nghĩa và giá trị cuộc đời – mà trong thời c̣n trẻ cũng cần phải đặt vấn đề về sự mệnh chung. Kinh nghiệm làm người cũng cảm thấy như lời Thánh Kinh: “Con người được ấn định phải chết một lần” (Heb.9:27). Vị tác giả được linh ứng c̣n thêm: “Và sau đó là việc phán xét” (ibid). Chúa Kitô phán: “Thầy là sự sống lại và là sự sống; ai tin Thầy th́ dù có chết cũng sẽ được sống, và ai đang sống mà tin Thầy sẽ không bao giờ bị chết” (Jn.11:25-26). Bởi thế, như người bạn trẻ trong Phúc Âm, anh chị hăy hỏi Chúa Kitô: “Tôi phải làm ǵ để được sự sống đời đời?”